Với tay muốn vớt vầng trăng lặn
ngước mắt, ô kìa dáng nguyệt lay
ôm cả vào lòng cho thoả chí
thi nhân ghẹo nguyệt suốt canh dài
Rung rinh mặt nước, trăng lơi lả
cởn bợt nàng thơ, lúc tỉnh say
trăng treo đầu núi, trăng vời vợi
trăng rụng lòng sông, hư ảo thay
Trăng xưa, Lý Bạch ôm vào mộng
trăng vở, từng nghìn bóng nước bay
trăng nay, vẩn sáng tròn vành vạnh
vẩn thản nhiên nhìn thế cuộc xoay.
bach-vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét